Friday, August 20, 2021

20210820_Daily_note

 Chắc gọi là daily note thôi chứ không được update thường xuyên lắm. Tối qua m thức tới 1h ngồi ngó code chạy, đến sáng nay thì không muốn làm nữa =)). Mà cách mình làm cũng hơi sai sai :D. Lại có tin đồn mới về việc HCM sắp giãn cách theo kiểu strict nhất là không ai được ra khỏi nhà, và cũng khỏi có ship luôn. Lại một đợt tích trữ thêm thực phẩm. Mình lại thấy khó thở, chắc do căng thẳng. 

Mệt mỏi, không biết cái bầu không khí căng thẳng này còn kéo dài tới khi nào.

Và liệu khi nó kết thúc thì mình có cảm thấy khá hơn không? Hẳn là không. 

Có khi mình nên coi một bộ film nào đó thật. Coi film mà Leonardo được Oscar đc không nhỉ? Hay Tenet nhỉ? m chưa coi film này :) 

Hôm nay mình đã nghĩ gì đó mà quên cmn mất rồi =)). 

Wednesday, August 18, 2021

20210819_daily_note

Hôm qua mình đọc 1 truyện tranh. Trong truyện có một thằng bé mà người thân quen của nó đã bỏ đi hết, chỉ có mình nó sống trên miền đất gì đó lạnh lắm. Nó luôn cứ nói những điều tốt đẹp may mắn, dù những dấu hiệu chỉ ra điều ngược lại. Nó có một con sói, con sói thực ra chết rồi, được một sinh vật ngoài hành tinh chưa biết gì lấy mất hình dạng và quay trở về với thằng bé mà thôi. Có khi con sói còn chả phải của thằng bé cũng nên. Nó cô đơn quá.

Rồi nó vô tình bị thương, không được chữa trị, vết thương nhiễm trùng nặng. Nó vẫn luôn cố nói với con sói là nó đang tốt lên, đang khỏe lên nè. Đến giây phút cuối, thằng bé biết mình sắp chết, nó khóc và nói với con sói là hãy đừng quên nó nhé. Mình đã khóc. Giờ nhớ lại mình cũng rơm rớm. Vì sao nhỉ? Con người chỉ khóc vì đồng cảm với những gì liên quan tới họ thôi. 

Hôm qua mình khá mệt mỏi và bực dọc. Sáng dậy đỡ hơn, mình nghĩ mình đã mơ gì đó, nhưng mình không nhớ được tý nào. Mình không tỉnh dậy nửa đêm. 

À, hôm nay mình đã kiềm chế không mua thêm đồ ăn. Để hết rồi mua luôn thể. Mình còn đủ rau ăn 3 ngày mà, chờ tới hết thì mua luôn cho rau xanh mát :). Chứ không đồ ăn sẽ nhanh như. Mình phải tập thế, thay cho thói quen mua chất đầy chất đống cho an tâm. Lúc nào mình cũng lo lắng, tính trước tính sau như thế. Mệt thật đấy. Trứng gà còn, rau muống còn, có ít rau cải nữa, mồng tơi ở trên sân thượng có thể ngắt lá được rồi, 

Coi fb thấy sợ vãi :)) Người ta khoe sự ổn của người ta, còn mình chỉ thấy bất an :D. Tốt nhất không cần biết.

Mình sẽ cố gắng, nhưng chỉ là cố gắng mỗi ngày viết một chút suy nghĩ của mình mà thôi. 

Ờ mình quên mất mấy ngày không viết rồi đó. 

Hôm nay lại quay lại công việc được. Thế nên ngồi làm cả tối luôn. 

Rốt cuộc thì truyện tranh với công việc cũng khá tốt. Mà sắp thất nghiệp rồi. Sẽ phải làm một cái hợp đồng thuê mình thôi =)). Để xem mình sẽ thuê mình làm việc gì nào? 

Saturday, June 9, 2018

Hôm qua trong một lúc đi bộ với bạn e chợt nhận ra mình đã hoàn toàn xao lãng. Nhưng không ai phát hiện cả, bởi cả lúc ấy e và bạn đều im lặng chú tâm mà đi. Em mừng vì có thể đi mà không nói gì nhiều.

Lúc ấy E đã nghĩ e sẽ viết. Về Tú. Em không biết nhiều về Tú. Em chưa từng gặp Tú. Tú chỉ là hình ảnh tượng trưng về một số phận e quan tâm. E muốn thử tưởng tượng mình trong hình ảnh Tú.

Hôm nay e nghe bạn em nói sắp đi gặp một người quen cũ bạn lâu chưa gặp, một người thú vị. Bạn em hi vọng thời gian chưa làm hao mòn con người ấy. Em hỏi hao mòn là thế nào? Bạn em bảo, với mỗi người có những tính chất mà bạn em nhìn nhận để "định nghĩa" người ấy. Tính chất ấy mà mất đi thì gọi là bị hao mòn.

Định nghĩa về Tú trong mắt em là một cuộc hành hương. Em tò mò vì sao Tú lại thực hiện cuộc hành hương ấy, trước lúc đi câu hỏi Tú muốn tìm câu trả lời là gì? Và khi đặt chân trở lại, nhìn thấy lại vùng đất ấy, Tú nghĩ gì. Liệu Tú có tìm được câu trả lời hay không?

Hôm nay e vừa đọc xong cuốn Narcissus and Goldmund của Hermann Hesse. Lúc mới đầu đọc, e đã rất bực, vì bản dịch tiếng việt đổi tên nhân vật sang tiếng việt hết, mà e thì lười đọc tiếng anh. Và đoạn đầu e đã nghĩ rằng truyện sẽ chán và đi vào lối mòn. Bởi Goldmund, nhân vật chính, tuy là kẻ lang bạt phạm nhiều tội lỗi, cả giết người - nhưng vẫn thánh thiện, vốn chỉ là một nghệ sĩ mà mục tiêu tối thượng là tự do. Và mọi tội lỗi của chàng ta đều nhân danh tự do, là tiếng gọi của trái tim hay gì gì đó (chàng ta là một chàng Don Joan chính hiệu). 

Em muốn một cái gì đó khác từ lời đề tựa. Em muốn một mô tả về một kẻ ác hoàn toàn, một kẻ ác hoàn toàn trơ trẽn. Hắn ta làm vì hắn ta khát khao làm cái ác. Có những kẻ ác thật sự mà.

Nhưng càng đọc tới giữa, em càng bớt xù lông lên và tận hưởng những mô tả về tự do của Goldmund, những mô tả và mâu thuẫn về vạn kiếp người. Em thở dài. Chàng chẳng thể là một kẻ ác thậm tệ được, bởi với tất cả sự nhạy cảm và cảm quan như vậy, chàng sẽ không nỡ làm việc ác vì mục đích đơn thuần là làm điều gì ác độc. E nghĩ người ta làm điều gì đó ác độc, có khi cũng chỉ vì mục đích nào đó.

Tiền bạc. Quyền lực. Sự yếm thế. Dục vọng. Ngay cả Goldmund chàng làm điều ác là để được sống (chàng tự vệ), để tận hưởng cuộc sống với cả những điều đẹp đẽ nhất và những điều kinh hoàng nhất. Mục đích của chàng chỉ là thu nhận toàn bộ thế giới vào mình. Và chàng đã sống và chết trọn vẹn cho điều ấy. Em thở dài. Một người có những cảm nhận và suy tưởng tinh tế vậy không thể là một kẻ ác thậm tệ được. Nếu Goldmund là kẻ ác thậm tệ, chắc cuốn sách e cầm đọc trong tay đã là một cuốn tự sự về dục vọng rồi.

E thấy cả em trong suy tưởng của chàng. E có thể xót thương cho con sâu con cá, nhưng e vẫn ăn động vật. E có thể thấy sự vô nghĩa của những cuộc vui, nhưng em vẫn cười nói bả hả.

Em đọc truyện này vì bạn e hỏi, nói rằng nó hay được so sánh với Zorba trong Con người hoan lạc, hình tượng tự do tối cao của em. Đọc xong, e thấy cả Zorba. Và em còn thấy một hình tượng nữa Faust. Em nghĩ Faust chính là Narcissus và Goldmund cộng lại. Và e nghĩ có khi mỗi con người đều là Narcissus và đều là Goldmund.

Và có khi kiếp trước e lại là một kẻ lang thang đi đã quá nhiều, nên kiếp này, e chỉ có nhiều mong muốn được lang thang trong chính tâm trí mình.

Friday, June 8, 2018

Hôm nay...

Hôm nay e nói với Kenny rằng e ghét con người. Kenny hỏi Vì sao? E bảo họ chẳng mang lại gì tốt đẹp cho e chả. Chỉ có đau khổ. Đây không phải lần đầu em nói thế.

E nhìn lại những lần e khổ sở 2 năm qua, thì đúng là vậy đấy. Còn trước đó thì chính Kenny mang cho e nhiều buồn đau. E đã nghĩ trải qua chuyện với Kenny thì chẳng có nỗi đau nào tác động tới em được nữa. Mà chẳng phải vậy. Bất cứ ai dù em chỉ coi một chút quan trọng đều có thể làm tổn thương em. Em tự trách mình đã quá ngây ngô lơ đãng.

Em biết có lẽ nguồn gốc mọi buồn đau nơi em là chính em, nỗi cô đơn của em. Bản chất của em.

Em là kẻ ngoài lề. Từ bé e đã ý thức được điều đó. Em thương những kẻ ngoài lề. Mấy con vật yếu ớt, chẳng ai quan tâm, e quan tâm tới chúng. Là vì em là một phần trong đó. E không có một người bạn thân, một người mà e có thể kể mọi chuyện xảy ra trong cuộc đời em. Người khác có thì phải.

Hồi nhỏ e chỉ thích truyện tranh. Trong khi lũ con gái nói chuyện về con trai, về yêu đương, về quần áo. Thì e là con vịt trời xấu xí nằm mơ thành siêu nhân. :)). Thành siêu nhân chứ không phải công chúa. Mà phải là siêu nhân mạnh nhất hành tinh, mạnh nhất thiên hà, mạnh nhất vũ trụ và mạnh nhất không gian thời gian có thể tính được cơ. Ồ, e từng bị ám ảnh như thế đó. Những khi ngồi sau xe máy về quê, e chìm đắm trong câu chuyện của em. Thế giới với quá nhiều lời nói với e thật lạ lùng. E đã quen giữ im lặng rồi.

Có lẽ nhiều người có thể thấy lạ khi e giữ im lặng lâu thế. Nhưng việc ấy với e dễ lắm, e có thể nói chuyện hàng giờ hàng giờ liền trong đầu mình. Nghĩ là điều tự nhiên nhất với em, là bản chất của em, là linh hồn của em.

Dần dần nỗi cô đơn lớn dần trong em, nó quá lớn để không hiện hữu. Nhất là những lúc e rảnh rỗi. E vẫn là một homo sapien, loài động vật lấy nền tảng cộng đồng làm sự sống còn. Cô đơn và nỗi sợ bị bỏ lại.

Bản thân Kenny vốn dĩ cũng chẳng phải Kenny. Kenny là sự tưởng tượng của em. Có lẽ vì Kenny không hiện hữu nên mới có thể tồn tại lâu đến vậy trong lòng em. Mặc dù giờ đây anh cũng đã chết, chết theo nghĩa bóng thôi, chứ a vẫn còn sống nhăn, obviously :)).

Em như kẻ đa nhân cách. Một phần là đứa trẻ con, tò mò trước mọi sự, ngỡ ngàng trước hình dạng của những chiếc lá, trước một ý tưởng mới. Một mặt là kẻ lang thang thèm khát tự do, kêu gào tự do nhưng lại bị chằng buộc bởi muôn ngàn dây xích.

Em biết những xiềng xích trong tâm trí e quá lớn. Em muốn hét lên, mà e k hét được. Vì làm thế kì lắm ư? E k biết. Có thể nếu em tìm được một chỗ nào thật lặng im thì e sẽ hét lên được đấy. Hoặc e sẽ hét lên thật to và khi người ta chạy ra thì e chỉ bừa cho một người nào đó, như thế chắc sẽ buồn cười lắm.

Em cũng là kẻ yếm thế sợ bị đau vì đã đau nhiều rồi. Và em cũng là kẻ quan sát thờ ơ lãnh đạm ngay cả trên nỗi đau của chính mình, kẻ mà có thể lý giải ngay cả cảm xúc. Và càng ngày, cái kẻ thờ ơ lãnh đạm trong em càng trở nên chi phối.

Em có lần từng ví von với bạn em rằng. Nếu nó cảm thấy rằng nó là người sống và đang chết mòn, thì em là kẻ đã chết chỉ thỉnh thoảng đội mồ sống dậy. E đã sẵn sàng chết bất cứ lúc nào, không hối tiếc một chút.

Em biết rằng chỉ có viết và đọc mới có thể cứu em. E đọc nhiều, nhưng e ít khi viết nghiêm túc. Chắc là lúc này nhỉ. Em không biết là e nên xưng gì khi viết.

Sunday, May 27, 2018

Me...

I have never been a patient person. I alway admire resilient people - the people who persist to do things whatever happens, whichever difficulity and obviously all boring stuffs. I have never been that kind of person.

I read the beginning of some books, then it just becomes so boring, to the point that I abandon it. Then I read the end of the book. Sometime, if I'm fortunate enough, I am so into the book that I come back and read the rest of it. Sometimes, these stories are just abandoned forever.

At the moment, I don't think it's a problem at all. I can be me like this, doing thing my own way. Reading the book whatever order

At the moment, I really think that I lack some kind of emotions. Or at least, they way I feel is so different from the others.

The emotions that I often feel is getting bored, angry, irritated, upset, worry, nervous and sometimes some positive one like peaceful, warm, enjoyable with the scences, excited by ideas, some mediation things. Mostly I feel nothing, I just like a machine reacting to others' actions, bothred how I should treat them. I was scared.

I kind of feel sad as well, but I was long forgotten it. It sometimes reminds me of the self I want to bury. Innocent one, I guess. An ugly child who felt so lonely and think that she doesn't belong to the world. She was thinking she's strong. Not at all. Poor child. Now I understand the world more. Maybe 10 or 20 years later, I'll say to myself: poor the child. The child is just a child but always have to behave as an adult. Tiring.

Sometime I let me imagine a lot of things, that could excite me, but it leads to dissappointment as well, when expectation doesn't meet the reality. Then, I learn to constrain my imagination. I just cannot win the feeling of boring. I can get bored randomly. Haha, I read it somewhere it's common among intelligent people. I can be sure that I'm not that intelligent, I'm not someone who can come with innovative solution. Irony, what' s a curse.

I could be very happy, thinking about an interesting pop out in my mind. I get excited waiting myself to try it. Several moments later, I am overwhelmed by the feeling of bored.

Yesterday's evening, I open the door of an apartment. It's in third floor. I want to jump out of the window. I imagined myself laid on the ground, meat and blood. The urge was not so intense, but I was thinking how many people would think so and the feeling was so intense that they actually performe the job. Suddenly, no warning. I closed the door and force myself thinking about something else.

I don't have enough words to express what I think. Especially when I have to say them right away. I just mumble something stupid, I just laugh the way I don't want to. Actually, I just want to stay quiet. I just want my mind to rest.

I asked several friends that whichever they choose 1. Live only in next 5 minutes. 2. Live forever and cannot die.

I think that now I will choose the first. I'm tired. Sometimes I think I want to learn more, I want to feel more, I want to do more. But now I just want to rest. Nothing has any meaning. It's the truth that nobody (want to) believe. Even me. But it's just a truth. I'm tired. I'm going to loose my temper. That's why I wrote these thing down. I can only save my remaning life by: 1. Write down 2. Learn.

Lucas tin vào tử vi. Lucas là ông anh tui quen qua Goodreads, chưa từng gặp, thi thoảng đọc blog của ổng. Hồi nhỏ hơn, tôi từng thích tử vi, và rồi từng ghét. Vì tôi cảm thấy việc số phận định sẵn là một điều tồi tệ, vậy sống để làm gì? Khi mọi chuyện đã định sẵn và tất cả nằm ngoài sự kiểm soát của mình? Tôi luôn sợ rằng tôi không thể làm gì cả, nên tôi từ bỏ, tôi phủ nhận, và tôi lờ tịt nó đi. Rồi tui đọc Osho, ổng bảo rằng hãy coi mình là một diễn viên đóng vai diễn cuộc đời mình. Và chỉ cần đóng thật tốt và enjoy vai diễn là được. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn, bất chấp định mệnh là có thật hay không ...

Friday, April 6, 2018

Mỗi ngày viết một ... tý (đang sắp thi nên chắc mỗi tuần =)) )

Bữa nay sẽ viết về thất bại. Viết về thất bại cũng không thoải mái lắm. Nghĩ mãi có nên “vạch áo cho người xem lưng không”, nghĩ đi nghĩ lại thấy lưng mình cũng đẹp nên thôi ... cũng được (j/k).
Giống như lứa bao nhiêu sinh viên Ngoại thương nói riêng, và sinh viên các trường kinh tế nói chung (ngày ấy), mơ ước cháy bỏng của mình là ra trường được vào làm việc trong các ngân hàng. Lý tưởng nhất là thanh toán quốc tế (đúng chuyên ngành - mình học Kinh tế đối ngoại FTU) hay mấy vị trí phân tích như quản trị rủi ro (đúng sở thích, khả năng; sở thích ngày ấy là mọi cái liên quan tới phân tích ) ) trong mấy ngân hàng lớn. Và phải nói mình là thánh thất bại trong việc thi tuyển ... ngân hàng.
List thử các ngân hàng mình đã từng nộp coai: Vietcombank, BIDV, Vietinbank (3 lần), MB, Habubank (giờ sáp nhập rồi), SHB, Saigonbank (hình như là nộp vị trí giao dịch viên thì phải), Seabank , Techcombank (3 lần), LienvietPostBank, Tienphong Bank, VRB, Sumitomo... Cái nhiều thì 3,4 lần, cái ít thì 1,2 lần, nộp đủ mọi vị trí, từ thanh toán quốc tế, quản trị rủi ro, tới tín dụng, giao dịch viên.
Mà quy trình tuyển dụng của các Ngân hàng thì vô cùng kinh khủng. Vòng hồ sơ, chờ 1 tháng mới có kết quả. Mà không được nộp online đâu ha, phải tới nộp offline (cũng nhờ đi nộp hồ sơ nhiều quá mà từ một đứa mù đường Hà Nội, mình đã có nhiều tiến bộ, khu phố cổ biết thêm vài đường chính). Hồ sơ thì đủ loại, từ giấy khai sinh cho tới đủ loại bằng cấp chứng chỉ. Nhớ mãi BIDV đòi bằng tận tới bằng cấp 3 của mình =.=. Vòng tới là vòng thi tuyển, ngân hàng ít thì thi tuyển 1 lần, nhiều thì thi 2-3 lần. Mỗi lần cách nhau vài tuần, vài tháng. Vòng cuối là phỏng vấn từ 1-2 lần nữa. Sau đó lại chờ lâu lắc nữa để có final result. Ít cg mất tầm 3 tháng, lâu thì chắc đến cả năm vì có những vị trí nộp từ thời xa lâu lắc mới gọi, lúc đó còn chẳng nhớ nộp vị trí gì nữa.
Những lần đầu thi tạch vì nghiệp vụ không rành. Vậy là đi mua một mớ sách bên Ngân hàng về ôn thì thi lần nào cũng đỗ, đỗ điểm cao hẳn hoi, dưng không bao giờ qua được phỏng vấn. Hình như có một lần qua được pv lần 1 (nghiệp vụ), nhưng tạch vòng 2 với nhân sự (Habubank). <chắc vì không tuyển mình nên ẻm bị sáp nhập >. Sau khi tạch hết các vị trí mong muốn, tạch lưỡi thôi mấy vị trí đó nó tuyển ít lắm, đăng kí tín dụng cho nhiều, rồi được vài năm tích lũy kinh nghiệm theo đuổi "mơ ước" sau.
Thật ra hồi đó trượt cũng là do mình. Thời điểm đó, mình muốn gì mình còn chẳng biết, "ước mơ" hay "đam mê" chỉ là những ấn tượng mờ nhạt, mơ hồ. Khả năng chém gió và nói chuyện cực kì tệ. Kết hợp 2 cái đó lại + tính cách dạng INTP + tự ty có thừa là một đứa ngu nga ngu ngơ, trên trời rơi xuống, không cam kết, không quyết liệt. Ma nó tuyển. Về cơ bản là, "mình không thuộc về nhau" nhưng iem lại quá níu kéo. A hi hi.
Lần cuối đi thi là thi MB, vị trí tín dụng ở chi nhánh ở Hải Phòng. Thời điểm đấy cũng khá tuyệt vọng rồi. Bạn bè và bố mẹ thì nói phải chém gió lên. Mình thì nghĩ sao mình làm không được, sao mình không như cái Hoa, chả có chuyện gì nó cũng tán phét được, giá mà mình không phải mình. Thời điểm đó, đã chấp nhận từ bỏ bản thân, trở thành người khác cũng được, miễn là được nhận. Buổi pv có một câu hỏi, nếu khách hàng yêu cầu đi nhậu/karaoke về muộn e có đi không? Ban đầu mình ngần ngừ, và sau tặc lưỡi nếu công việc đòi hỏi thì ok ạ. Và một vài câu hỏi nữa cũng đánh vào việc có thể làm những việc đi ngược lại với mình không.
Mình vẫn tạch. Nhưng đi kèm là nỗi thất vọng và nhục nhã ê chề. Ngay cả khi mình chấp nhận từ bỏ bản thân, mình vẫn là con số 0. Trên hết là cảm giác khó chịu khi từ bỏ bản thân. Từ đó, mình quyết định dù người khác có nói gì, dù hoàn cảnh có thế nào thì mình vẫn phải là mình. Giá trị đầu tiên của mình là Be your true self. Nên ai thấy em cứng đầu đừng kì thị ạ . Cái gì cũng có nguyên nhân của nó ạ .
Sau đó mình không nộp bank nữa. Sau vài năm, mình bỏ vào SG học Quant Finance, bắt đầu tiếp xúc lại với Toán và học ít code, làm ít research, quen biết nhiều bạn bè dở hơi với những tính cách biến thái, những hoàn cảnh khác nhau, những câu chuyện khác nhau, những trăn trở và ước vọng hơi khác với những người trước đây mình gặp. Con cá không bị bắt trèo cây nữa mà được thả vào nước.
Có khi mình phải cảm ơn những người đã từ chối mình. Vì nếu họ có rủ lòng thương nhận mình, mình hiện tại đang yên ổn tại một vị trí ngân hàng nào đó, có chồng và một nách hai ba đứa con, hoặc vẫn đang ế sưng sỉa.
Sẽ không có MA vào SG, MA sẽ chả nhớ cách tính tích phân hay đạo hàm nữa là tích phân ngẫu nhiên (ơ mà giờ cg k nhớ tính tích phân ngẫu nhiên thế nào), cũng không biết Python và class là gì. MA sẽ không biết Hà Hà, không biết Tài, không biết Thông, Châm, Giang, a Mẫn, a Trưởng, a Vinh, Phúc, a Dũng, a Hoàng, Nhi, Tân, Châu, Ái, 2*Phương, Hiếu, Danh.... MA cũng không sang Ireland để gặp Linh, Nga, a Nam, Quang, Ngọc, Châu, Dung, a Cường ... <nhiều quá kể hết chết liền )) >
Và bây giờ mới có một kẻ mộng mơ vừa già vừa trẻ đeo đuổi cái gì không biết nữa và thi thoảng lại bị trầm cảm không hiểu vì sao ). Một đứa tưng tửng, lơ lửng, vừa muốn học toán, vừa muốn học Optimization, vừa muốn code giỏi, nhưng lại muốn ứng dụng trong Environment và thi thoảng lại có những tuyên bố rất là triết lý và ra chiều lúc nào cũng hiểu chuyện (mặc dù chẳng hiểu cí mẹ gì) )))))). Btw, I prefer the later version; at least I can find her happy some moments. She's on the way and still get lost, but she is growing up and improving and definitely, she can make whatever dream she dreams comming true.
Có thể nếu thay vì kinh tế, mình học Toán hay CS, mình sẽ có một sự nghiệp rực rỡ hơn, con đường mình đi không vòng vèo vất vả. Nhưng có lẽ, con đường mà mình đã đi qua, là phải thế, để tạo nên một "tôi" hiện tại đứng đây.
Thế nên, thất bại cũng không tệ lắm hỉ .

Saturday, July 18, 2015

Shane Carruth - Kể một câu chuyện thật hay & Làm thứ gì đó của riêng mình

[Bài viết này trong dự án Khích lệ bản thân của tôi, tập hợp những con người, câu chuyện tôi khâm phục, hay để lại nhiều cảm xúc]

Shane Carruth là ai?




Với người yêu phim, đặc biệt yêu phim thể loại hại não có lẽ đã từng nghe tới cái tên này. Shane Carruth là đạo diễn Primer, bộ phim tự làm có doanh thu $424.760, gấp hơn 600 lần kinh phí $7.000 bỏ ra.

Khá ấn tượng phải không? Tuy nhiên điều ấn tượng hơn là đội ngũ làm phim:

Đạo diễn: Shane Carruth
Sản xuất: Shane Carruth
Biên kịch: Shane Carruth
Diễn viên: Shane Carruth, David Sullivan
Âm nhạc: Shane Carruth
Hiệu chỉnh: Shane Carruth

Nói về Shane Carruth không thể không nói về Primer. Tôi chọn xem Primer sau một hồi tìm phim và được gợi ý trên IMDB, bộ phim được 7.0 với hơn 60.000 bình chọn, một con số không tệ. Tôi xem phim vào gần trưa, và … chả hiểu gì, kèm theo ngủ gật gần hết nửa sau phim. Tuy nhiên, lờ mờ nhận ra đây không phải bộ phim chán, đơn giản là nó hơn thế … Và bắt đầu đi tìm thông tin phim.

Primer nói về du hành thời gian, với một loạt thế giới song song đan xen, khó hiểu. Một loạt Aaron 1, 2, 3,4, một loạt Abe 1,2,3,4 … (phải gần 10 cái).  Đồng thời với kinh phí thấp, ít lời giải thích, nên việc không thể hiểu nổi Primer không có gì khó hiểu. Và tôi không phải người duy nhất, trên Quora có một loạt câu hỏi dạng: Ai có thể giải thích Primer? Có ai từng xem Primer một lần mà hiểu không? Tôi thậm chí còn nhớ, có một comment bảo rằng coi Primer và không thể hiểu nổi, anh bạn này đã thách đố các bạn của mình xem Primer lần đầu tiên và hiểu, nếu làm được anh ta sẽ trả một số tiền - chắc tầm vài trăm $. Không ai làm được. 

<< P/S: ai có ý định hiểu Primer thì có thể coi hình này, tôi thấy nó dễ hiểu hơn giải thích trên Wiki >>


Nhưng bài này nói về Shane Carruth mà nhỉ? Shane Carruth là ai?

Carruth sinh năm 1972 tại Bắc Corolina. Anh học chuyên ngành Toán tại Stephen F. Austin State University. Trước khi trở thành đạo diễn Primer, Shane Carruth từng là kỹ sư thiết kế phần mềm giả lập chiến đấu, vốn được trả lương khá ổn. Không có nhiều thông tin cá nhân về Shane Carruth trên mạng. Thứ tôi tìm được nhiều nhất khắc hoạ anh là buổi phỏng vấn được lưu trên About.com. Và đọc phỏng vấn mà bắt hình rong thì Shane là một người khá thật, khiêm nhường, những câu trả lời của anh chỉ bình lặng, đi thẳng vào vấn đề, và không biết hay không rõ thì nói hẳn, chẳng hơi đâu mà đánh lạc hướng bởi những lời hoa lá cành đâu đó.

Quan trọng hơn, bị thúc giục bởi mong muốn kể những câu truyện, anh đã rủi ro lựa chọn một con đường “chẳng giống ai”, và Shane cũng có những lúc chán nản tới muốn từ bỏ (trong quá trình 2 năm hiệu đính Primer, Carruth từng 3 lần định từ bỏ). Cuối cùng, một quãng đường dài, anh tạo ra cái gì đó của riêng mình. 

Làm một cái gì đó của riêng mình. Viễn cảnh đó thật là tươi đẹp, tới nỗi tôi nghĩ là làm xong rồi chết cũng yên lòng :)) . 

Dưới đây là phần dịch lại vài câu trả lời tôi thấy thích trong bài pv nhắc tới ở trên ( vài đoạn tôi thấy khó hiểu nên dịch theo ý mình hiểu cho xuôi, có thể không chính xác :D ). 


Anh có kỳ vọng sau khi hoàn thành Primer, anh sẽ trở lại cuộc sống bình thường của mình không? 

Tôi không biết nữa. Không, tôi đoán là không. Quyết định ấy khá rủi ro. Tôi đã bỏ một công việc trả lương tốt. Tôi có thể có gia đình và chắc chắn sẽ sống khá thoải mái nếu vẫn là kỹ sư phần mềm. Nhưng tôi từ bỏ tất cả để làm phim. Tôi đoán rằng, thời gian quan trọng hơn cả tiền bạc. Sự thật là tôi đang ngày càng già đi, và nếu bộ phim không thành công, thật sự tôi không biết tiếp sau đó tôi sẽ làm gì nữa. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ học dược hay gì đó. Nói thật là, công việc kỹ sư phần mềm không mang lại ý nghĩa nhiều cho tôi, và tôi không biết tôi đã từng làm gì nữa. Có ai 30 tuổi mà không cảm thấy mình đang lãng phí thời gian chứ?

Trở thành sinh viên dược ư?

Vâng, tôi nghĩ rằng đây là bạn có thể tránh lời bàn ra tán vào nhờ đó (cười). Bạn có 40 tuổi đi chăng nữa, nếu bạn nói bạn đang học Dược thì người ta vẫn tôn trọng bạn.

Thời điểm đó, anh không nghĩ tới việc quay lại làm kỹ sư phần mềm ư?

Viễn cảnh tốt nhất là tôi có thể kiếm sống bằng cách tạo nên các câu truyện. Nếu mọi việc không theo cách đó, nếu tôi chỉ vô tình làm một công việc liên quan tới làm phim và tôi không biết có gì đó ngoài kia thúc giục mình phải kể một câu chuyện hay, thì tôi luôn có thể lựa chọn bỏ đi. Bạn biết không? Quên tất cả những điều đó, tôi sẽ trở lại công việc kỹ sư. Nếu đó là viễn cảnh tồi tệ nhất của cuộc đời tôi, thì nó cũng không tệ quá.

Con đường trở thành nhà làm phim của anh có vẻ kỳ lạ. Đó có phải ước mơ thơ ấu của anh không?

Không phải thời thơ ấu. Tôi biết rằng tới đại học tôi mới nhận ra tầm quan trọng của những câu truyện. Những thứ là sự ẩn ý hay mỉa mai, hay bất cứ gì chúng ta có thể thấy trong các cuốn tiểu thuyết hay. Khi nhận ra điều đó, tôi dành một phần thời gian để viết truyện ngắn. Thời đó tôi còn viết nửa cuốn tiểu thuyết. Tôi từng cố viết một cuốn mà không được.

Tôi đoán rằng mọi thứ bắt đầu lớn dần từ thời đại học. Tôi chuyển qua viết kịch và thời gian ngắn sau đó tôi tự hỏi mình liêu có thể hiện thực hoá một trong những thứ này không. Tất cả bắt đầu từ thời đại học. 


Có thời điểm định mệnh nào lúc anh học Đại học không?

Tôi cũng không rõ nữa. Mọi thứ cứ từ từ thôi. Nhưng tôi biết “Gasby vĩ đại” có ảnh hưởng lớn tới tôi. Tôi từng đọc nó 1 2 lần thời trung học. Sau đó năm đầu đại học tôi có đọc lại. Nhưng tôi chỉ nhận ra nó thực sự là một công trình, chứ không phải những bài tập giải trí nối liên nhau, khi tôi bị buộc phải đọc đi đọc lại và viết bài luận về nó.

Ở đó có những cấu trúc và có ý nghĩa cho tất cả những điều đó. Và tôi bắt đầu nhận thấy những ẩn dụ có ý nghĩa quan trọng. Chúng như một thứ gì đó, trở thành một phần trong văn hoá, không chỉ là thứ gì đó vô hình mà ta chỉ có thể mơ hồ cảm nhận qua kinh nghiệm, mà trở thành một phần hiện hữu của văn hoá, thứ mà lũ trẻ phải học. Nó giống như một bước mới. Đó là cách thức chúng ta phát triển tới tầm này, mà từng thế hệ không phải học lại từ đầu. Vậy nên, khi tôi bắt đầu hiểu ra điều này, tôi thay đổi quan điểm của mình. Nó làm tôi nghĩ rằng các câu chuyện rất quan trọng. Giống như bất kỳ phát minh nào, các câu chuyện là dành cho tiềm thức của chúng ta.

Anh đã làm phim với kinh phí $7.000 thật chứ?
Vâng, đúng thế đấy.

Nghe tuyệt thật đấy. 

Nhưng mà, có một điều là, tôi đã phải trả giá vì điều đó. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc khi cố bám lấy kinh phí ấy. Thật sự tôi nên kiếm thêm tiền cho bộ phim, như vậy thì tôi đã không phải lãng phí 1 năm cuộc đời mình. Tỷ lệ quay phim khá là chặt, 2:1. Chúng tôi chỉ quay một lần, và không chỉ thế, chúng tôi chỉ quay những cảnh mà tôi biết rằng tôi cần, với rất ít trùng lặp. Vậy nên, bạn thấy đấy, chẳng có gì phải làm lại. Với đa phần, công việc tiến triển tốt. Tôi chỉ cần hiệu đính như dự định thôi. Nhưng rồi lại có vấn đề, nếu cảnh quay bị hỏng do ống kính vô tình bị mở và tiếp xúc với ánh sáng thì sao. Hay nếu chai nước trên bàn cảnh này vừa có mà cảnh sau đã mất tiêu thì sao? Để phát hiện ra điều này có khi mất vài tuần, thậm chí vài tháng. Liệu máy quay có vô tình bị bật lên, hay có thừa vài bước chân đâu đó khong? Nó như những câu đó kỳ quặc mà để sửa thì cảm thấy mãi mà không hết.

Nghe giống ác mộng quá nhỉ

Đúng là ác mộng đấy

Anh đã từng nghĩ tới việc từ bỏ bộ phim chưa?

Tôi đã từ bỏ rồi ấy chứ. Ít nhất là 3 lần trong 2 năm. Tôi mất 2 năm để tổng hợp và lặp và làm mọi việc. Và khi ai đó hỏi tôi làm gì để kiếm sống, và tôi chẳng thể trả lời cho ra hồn, những lúc ấy tôi thực sự cảm thấy phiền lòng.

Và tôi không biết nữa, như là tôi ở trong căn hộ của mình một mình cả ngày, hiệu chỉnh những thứ tôi gọi là một bộ phim, nhưng lại chưa thực sự là một bộ phim. Vậy nên, có vài lần tôi đã bỏ cuộc và trở lại kiếm một công việc, có thể trả lời khi ai đó hỏi rằng anh đang làm gì kiếm sống vậy.

Nội dung hoàn chỉnh bài trả lời tiếng Anh.
http://movies.about.com/od/primer/a/primer102104.htm